Tôi sống với bố mẹ trong một ngôi nhà nhỏ ở phố cổ. Tính tôi hiền lành nhút nhát nên từ bé đến lớn chưa bao giờ là người nổi bật. Hồi đi học cũng có người thích tôi, tôi cũng thích họ lắm nhưng không biết tôi nói chuyện vô duyên nhạt nhẽo hay sao mà chỉ một lần trò chuyện với tôi xong là họ không tìm tôi đến lần thứ hai nữa.
Tôi rất muốn được như mấy đứa bạn gái thân, nói chuyện duyên dáng và khéo léo, như bây giờ người ta gọi là giỏi "thả thính" đó, mà tôi không làm được. Cuối cùng khi các bạn đi lấy chồng rồi có con hết, tôi vẫn chẳng có ai.
Vì không đỗ đại học nên tôi chỉ đi làm mấy công việc rất bình thường, phụ bán hàng cho mấy cửa hàng ngoài mặt phố.
Đợt này có dịch nên các cửa hàng buôn bán cũng chậm, người ta không cần đến tôi nữa, thế là tôi thất nghiệp nằm nhà, đúng nghĩa là ăn bám bố mẹ luôn. Tôi cứ suy nghĩ rất nhiều về tương lai của mình. 40 tuổi, không công việc, không một tấm chồng, vẫn là cô gái trinh nguyên, tôi có phải là thất bại thảm hại không? Bố mẹ đã có tuổi nhưng may là sức khỏe các cụ vẫn còn, không mấy khi đau ốm, nhưng nói dại chỉ vài năm nữa thôi nếu bố mẹ yếu dần, trông chờ gì vào đứa con gái như tôi?
Tôi thấy thương thân mình, thương bố mẹ. Tôi thật là một đứa con gái bất hiếu, không lo được cho bố mẹ mà đến tuổi này rồi vẫn phải để bố mẹ phải lo. Giờ tôi đã ở tuổi ra đường nhiều người gọi là cô rồi thì chắc chẳng còn cơ hội để gặp và lấy ai. Tôi sẽ sống cô đơn đến hết đời phải không, nếu một ngày tôi không còn bố mẹ nữa? Tôi nên bắt đầu từ đâu để thay đổi cuộc đời mình?